Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

CẢNH GIÁC TRƯỚC "CHIẾN DỊCH" CHỐNG PHÁ VIỆC THI HÀNH LUẬT AN NINH MẠNG


An ninh mạng là vấn đề toàn cầu, các nước tiên tiến cũng đã xây dựng và trao cho cơ quan chuyên trách thuộc Chính phủ những quyền hạn cụ thể, tại sao những kẻ chống đối không nhảy vào chỉ trích?

Sau khi Quốc hội thông qua dự án Luật An ninh mạng, Thủ tướng Chính phủ đã giao Bộ Công an khẩn trương xây dựng 3 văn bản chính trình Chính phủ gồm: Nghị định của Chính phủ quy định chi tiết về trình tự, thủ tục áp dụng một số biện pháp bảo vệ an ninh mạng (khoản 2, Điều 5); Nghị định của Chính phủ quy định chi tiết một số điều trong Luật An ninh mạng (khoản 4, Điều 110; khoản 5, Điều 12; khoản 1, Điều 23; khoản 7, Điều 24; khoản 4, Điều 26; khoản 5, Điều 36); Quyết định của Thủ tướng Chính phủ ban hành Danh mục hệ thống thông tin quan trọng về an ninh quốc gia (khoản 3 Điều 10, khoản 3 Điều 43). 

Thực hiện chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ, Bộ Công an đã khẩn trương triển khai các trình tự, thủ tục theo quy định của Luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật. Ngày 7-9-2018, Bộ Công an đã ban hành Quyết định số 5117/QĐ-BCA thành lập Ban soạn thảo, Tổ biên tập xây dựng các Nghị định của Chính phủ hướng dẫn thi hành Luật An ninh mạng. Để đảm bảo tiến độ đề ra, Bộ Công an đã chỉ đạo các cơ quan chức năng có liên quan khẩn trương thực hiện việc xây dựng các dự thảo, tiến hành các trình tự, thủ tục theo quy định.

Các văn bản hướng dẫn thi hành Luật An ninh mạng là những văn bản quan trọng và phức tạp, liên quan trực tiếp đến công cuộc bảo vệ an ninh quốc gia, bảo đảm trật tự, an toàn xã hội, bảo vệ chủ quyền của đất nước. Những văn bản dưới luật này có liên quan đến chức năng, nhiệm vụ của nhiều bộ, ngành và nhận được sự quan tâm rất lớn từ các cơ quan, tổ chức, cá nhân trong và ngoài nước. 

Theo yêu cầu của Thủ tướng Chính phủ, các văn bản hướng dẫn thi hành Luật An ninh mạng cần phải khẩn trương hoàn thiện để trình Chính phủ xem xét ban hành, bảo đảm hiệu lực thi hành từ ngày 1-1-2019.

Những quy định trong dự thảo sẽ tiếp tục được lấy ý kiến, chỉnh lý để hoàn thiện, trình Chính phủ xem xét, quyết định. Tuy nhiên, từ trung tuần tháng 10-2018 tới nay, tức sau phiên họp của Ban soạn thảo, tổ biên tập xây dựng các Nghị định của Chính phủ hướng dẫn thi hành Luật An ninh mạng (ngày 9-10-2018), trên mạng Internet xuất hiện các bản soạn thảo được sao, chụp lại, đi kèm các bài viết chỉ trích, phê phán, thậm chí quy chụp với những ngôn từ rất nặng nề. 

Trên một số trang mạng như RFA, VOA tiếng Việt, BBC tiếng Việt, một số blog, facebook của các cá nhân hải ngoại có quan điểm, tư tưởng chống đối đã đăng, chia sẻ các bài viết chỉ trích, miệt thị như: “CSVN sắp thi hành Luật An ninh mạng để gia tăng kiểm soát người dân”; “Dự thảo Nghị định hướng dẫn Luật An ninh mạng: Doanh nghiệp chết đứng”; “Dự thảo Nghị định hướng dẫn thi hành Luật An ninh mạng: Điều luật của độc tài trị”; “Bộ Công an soạn dự thảo Nghị định hướng dẫn Luật An ninh mạng, dân lo lắng bị kiểm soát thông tin cá nhân”… 

Thậm chí, nhiều trang còn nói rằng, hiện có hàng chục ngàn người ký “thỉnh nguyện thư” đòi hoãn thi hành Luật An ninh mạng. Những người này viện dẫn một số quy định trong Luật và dự thảo Nghị định, tự nhận “trí thức” hay “luật gia”, mổ xẻ kiểu râu ông cắm cằm bà, tỏ ra mình am tường về luật pháp quốc tế, lên giọng “hướng tới xã hội dân chủ, tự do internet”, từ đó lập lờ đánh lận, quy chụp một cách rất chủ quan, thiển cận. 

Họ quy kết, sau các lần chỉnh lý thì “bản chất của dự thảo này vẫn chưa thay đổi”, cho rằng phạm vi dữ liệu người dùng bị buộc phải lưu trữ ở Việt Nam vẫn còn rất rộng và “chi phí của nền kinh tế để thi hành luật là vẫn vô cùng lớn và vô lý”. 

Thậm chí, có cá nhân còn quy chụp trên trang facebook cá nhân của mình, cho rằng quy định như dự thảo thể hiện sự lạm quyền của Cục An ninh mạng, nói rằng cách tiếp cận của dự thảo là đã coi các doanh nghiệp, dân chúng, những người tham gia mạng xã hội như… tội phạm! 

Suy diễn Luật An ninh mạng và các quy phạm đang hình thành trong nghị định “không những không có giải pháp nào bảo vệ hữu hiệu mạng Việt Nam trước các hackers mà còn đặt nó trong những nguy cơ cao hơn khi ép lưu trữ dữ liệu cá nhân trong một quốc gia có nền tảng công nghệ thấp và đội ngũ thi hành công vụ rất dễ lạm quyền”…

Thực chất, những phản ứng, chỉ trích này đều khởi nguồn từ những trường hợp đã liên tục phê phán, chống phá ngay từ khi dự thảo Luật An ninh mạng được lấy ý kiến tổ chức, cá nhân, nghĩa là đã vài năm nay. Nay, trước thời điểm Luật An ninh mạng sắp có hiệu lực thi hành và việc các văn bản hướng dẫn đang được chỉnh lý, hoàn thiện thì lại được số này tung hứng. 

Về mặt lập luận, những người đả kích đã nhai lại 4 nội dung mà họ từng đưa ra trong chiến dịch phản đối Luật An ninh mạng lâu nay. Đó là, họ cho rằng Luật An ninh mạng vi phạm quyền riêng tư và quyền tự do ngôn luận, tự do interenet, cho rằng việc ban hành luật là “bóp nghẹt quyền thông tin trên mạng”. 

Thứ hai, họ chỉ trích việc thi hành Luật An ninh mạng sẽ khiến nhiều doanh nghiệp công nghệ cao, doanh nghiệp hoạt động trên Internet gặp khó khăn về mặt thủ tục, kinh phí và an ninh, làm các doanh nghiệp phải ngừng kinh doanh ở Việt Nam, rút khỏi Việt Nam. 

Thứ ba, quy chụp việc thi hành Luật An ninh mạng sẽ biến Bộ Công an, trực tiếp là Cục An ninh mạng thành cơ quan “siêu quyền lực”, có khả năng theo dõi cuộc sống riêng tư, đời sống chính trị và các giao dịch kinh tế – tài chính của mọi cơ quan, tổ chức, doanh nghiệp, cá nhân.

Trên một số trang còn châm biếm kiểu từ nay, người dân đi cà phê, ăn sáng cũng bị… an ninh mạng kiểm soát! Thứ tư, từ việc chỉ trích nói trên, nhiều đối tượng đẩy vấn đề lên thành công kích chế độ chính trị của Việt Nam là “độc tài”, “toàn trị”. 

Cần thấy rằng, cùng với dự án Luật Đặc khu thì Luật An ninh mạng đang là hai đạo luật mà các thế lực thù địch, phản động lợi dụng làm bình phong, núp bóng yêu nước, tự do, dân chủ, nhân quyền để chống phá Đảng, Nhà nước, chế độ XHCN ở Việt Nam, tán phát cái gọi là “thư ngỏ, thỉnh nguyện thư”, kích động người dân biểu tình, chống chế độ, đập phá trụ sở cơ quan công quyền, tạo cớ làm “cách mạng màu”. 

Vừa qua, nhóm Hate Change đã phát động chiến dịch với tên gọi “20 ngày cứu net”. Theo đó, những người tham gia chiến dịch này được các đối tượng thù địch, phản động kêu gọi viết, đăng bài, ký vào các “thỉnh nguyện thư” hòng gây áp lực lên chính quyền. Chúng còn bày ra trò quay clip hát nhạc chế (nhại các bài hát tiếng Việt, còn lời có nội dung mỉa mai Luật An ninh mạng).

Có thực tế là hiện rất nhiều bài viết trên mạng đã bị các đối tượng thêm thắt, cắt xén, đưa các quan điểm sai lệch nhằm đánh lạc hướng người đọc, khiến những người chưa nắm rõ vấn đề sẽ bị “lôi” vào vòng xoáy hỗn độn thông tin. 

Cần thấy rằng, cơ quan chuyên trách về an ninh mạng được pháp luật giao những nhiệm vụ trong khuôn khổ cho phép, đó là có quyền đề nghị nhà mạng cung cấp những dữ liệu cá nhân liên quan đến phục vụ điều tra hình sự, xử lý vi phạm pháp luật. 

Trong các trường hợp khác, mọi thông tin cá nhân đều được bảo mật tuyệt đối và cơ quan chuyên trách an ninh mạng không thể can thiệp. Đây là nguyên tắc, do đó không thể nói cơ quan này trở thành một “siêu quyền lực” có thể giám sát và tận dụng mọi thông tin.

An ninh mạng là vấn đề toàn cầu, các nước tiên tiến cũng đã xây dựng và trao cho cơ quan chuyên trách thuộc Chính phủ những quyền hạn cụ thể, tại sao những kẻ chống đối không nhảy vào chỉ trích? 

Theo tiết lộ của cựu nhân viên CIA Edward Snowden, cơ quan An ninh quốc gia Mỹ (NSA) được quyền truy cập trực tiếp vào server của một loạt các hãng lớn như Facebook, Google, Microsoft, Apple, Yahoo, PalTalk, YouTube, Skype, AOL… để theo dõi các hoạt động Internet trên toàn thế giới. 

Nếu nói về nhân quyền thì rõ ràng thực tiễn đó cho thấy NSA vi phạm nhân quyền ở quy mô toàn cầu và những doanh nghiệp cung cấp dịch vụ internet lớn chịu kiểm soát bởi NSA. 

Về việc yêu cầu lưu trữ dữ liệu quan trọng ở trong nước cũng đã được nhiều quốc gia quy định như Mỹ, Canada, Nga, Đức, Trung Quốc, Indonesia, Hy Lạp, Bulgaria, Đan Mạch, Phần Lan, Thụy Điển, Thổ Nhĩ Kỳ, Venezuela, Colombia, Argentina, Brazil… 

Ngày 25-5-2018, quy định bảo vệ dữ liệu cá nhân của Liên minh châu Âu chính thức có hiệu lực, cho phép công dân kiểm soát dữ liệu cá nhân của mình khi tham gia các diễn đàn, mạng xã hội theo hướng có thể tra cứu, thay đổi, xóa bỏ thông tin cá nhân của mình, các công ty cung cấp dịch vụ phải công khai với khách hàng việc dùng thông tin cá nhân như thế nào, cam kết không chuyển dữ liệu cá nhân cho bên thứ ba, nếu vi phạm, mức phạt có thể lên tới 20 triệu Euro hay 40% doanh số toàn cầu của công ty vi phạm. 

Với Luật An ninh mạng của Việt Nam, không quy định việc bắt buộc tất cả các cơ quan, tổ chức đều phải thực hiện quy định này và cũng không bắt buộc lưu trữ tất cả dữ liệu. Chỉ một số cơ quan, tổ chức và loại dữ liệu phải tuân thủ, trên cơ sở các yêu cầu về bảo vệ an ninh, trật tự công cộng, văn hóa, đạo đức, thuần phong mỹ tục của Việt Nam.

Theo Trung tướng Hoàng Phước Thuận, nguyên Cục trưởng Cục An ninh mạng, khi xây dựng quy định này, Ban soạn thảo đã rà soát rất kỹ các cam kết và điều ước quốc tế mà Việt Nam là thành viên, trong đó có Tổ chức Thương mại thế giới (WTO) và Hiệp định đối tác toàn diện và tiến bộ xuyên Thái Bình Dương (CPTPP). 

Do đó, các quy định về lưu trữ dữ liệu trên không trái, không vi phạm các cam kết và cũng không cản trở việc Việt Nam thực hiện các cam kết quốc tế. Bởi các cam kết song phương hoặc đa phương đều có những nguyên tắc về an ninh, trật tự công cộng, văn hóa và sức khỏe cộng đồng. Lợi ích của quốc gia tham gia các cam kết luôn được đề cao và tôn trọng, không có bất cứ cam kết nào buộc chúng ta phải hi sinh các lợi ích này. 

NHÀ THỜ THÁI HÀ XUYÊN TẠC VIỆC QUỐC HỘI BẦU CHỦ TỊCH NƯỚC VÀ VIỆC KỶ LUẬT TÊN TRỞ CỜ CHU HẢO

Nhà thờ Thái Hà lại lợi dụng giảng đạo để xuyên tạc Chủ tịch nước đắc cử và việc kỷ luật Chu Hảo


Nguyễn Ngọc Nam Phong mới đây lại loan tin trên facebook và trang Truyền thông Thái Hà về nội dụng bài giảng “Công lý và Hòa bình” xuyên tạc việc Trung ương Đảng giới thiệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ra Quốc hội bầu Chủ tịch nước là “một mình một ngựa về đích” và được Quốc hội bầu với 99,79% số phiếu là ông Trọng tự “đánh bại chính lương tâm của mình” trong việc “hợp nhất hai chức danh theo đúng qui trình”, và việc báo chí ca ngợi việc này cùng với việc Ủy ban kiểm tra TƯ Đảng ra thông báo xem xét kỷ luật ông Chu Hảo về các sai phạm trong điều hành NXB Tri thức là “một "cái tát" vào giới trí thức Việt Nam, đồng thời cho thấy người dân trong đất nước tiếp tục bị lừa mị, coi thường và bị tước đi tất cả những quyền cơ bản, nhất là quyền chọn lựa người lãnh đạo quốc gia”, rồi yêu cầu các giáo dân câu nguyện cho “mọi công dân, …được Chúa "mở mắt" cho thấy sự thật về đất nước”, cho “các nhân sĩ trí thức biết ý thức về trách nhiệm lịch sử của mình, …giúp mọi người nhận thức ra những sai lầm của lịch sử để chung tay xây dựng một Việt Nam mới, dân chủ, tự do” và cho”các tù nhân lương tâm được an ủi và can đảm làm chứng trong chốn lao tù”

Có thể nói căn nguyên của buổi lễ này rõ ràng thể hiện sự “hiệp thông” với các thế lực cơ hội,chống đối trong ngoài nước trước sự việc ông Chu Hảo bị xử lý kỷ luật và nguy cơ đối diện với nhiều hình thức xử lý liên quan đến việc chịu trách nhiệm đối với các sai phạm và hậu quả ông ta đã gây ra cũng như sẽ bị tước đi mọi “danh lợi” như danh hiệu “Thứ trưởng” dù đã nghỉ hưu,thậm chí có thể bọ đối diện với an tù nếu như các cơ quan điều tra vào cuộc xét thấy có tính chất và hậu quả đến mức xử lý hình sự.

Có thể nói ông Chu Hảo vốn được xem là “lãnh tụ” đứng sau lưng các trí thức công khai đối đầu đòi thay đổi hệ thống chính trị cho dù ông này ít khi công khai phát ngôn cực đoan,chống đối do bản thân còn đang quản lý Hội Liên hiệp công nghệ khoa học và kỹ thuật và đương chức Giám đốc NXB Trí thức. Nhưng ai ai cũng thấy rõ Chu Hảo là một mắt xích quan trọng đứng sau Quang A,Chu Hảo, Phạm Chí Dũng…và giới chống cộng trong và ngoài nước, ngày càng công khai đứng cùng đội hình với thành phần chống phá cực đoan trong nước nhằm cổ vũ và gây dựng lực lượng trí thức ly khai khỏi Đảng cộng sản và hệ thống chính trị hiện nay nhằm lật đổ chính thể khi “thế” và “lực” cho phép.

Thêm một bí mật ít ai biết đến đó là Chu Hảo là “bạn rất thân”với giám mục Nguyễn Thái Hợp. Có thể nói, giữa ông Hảo và Hợp thường xuyên có cuộc gặp bí mật để thống nhất đường hướng hoạt động giữa lực lượng trí thức zâm chủ, thành phần cơ hội trong nội bộ ở trong nước với thế lực chống cộng trong Công giáo để “liên minh”với nhau trong các chiến dịch chống phá cũng như chuẩn bị “thế và lực” cho thời cơ cách mạng khi nó xuất hiện.

Dễ hiểu vì sao Nhà thờ Thái Hà hôm nay,và chắc chắn sẽ có nhiều giáo xứ thuộc Giáo phận Vinh sẽ có buổi cầu nguyện hay giảng giáo lý tương tự để “cầu nguyện” cho Chu Hảo và cầu nguyện cho giới trí thức, chống cộng trong nước “hiệp thông”với băng đảng Chu Hảo

CHÂN TƯỚNG NGUYÊN NGỌC

Sau việc Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng đề nghị kỷ luật ông Chu Hảo, Nguyên Ngọc viết:

“… tôi quyết định ra tuyên bố này, chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam kể từ hôm nay… để tỏ rõ thái độ đối với thông báo của Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng.

PGS.TS. Chu Hảo là một trí thức lớn, có công lớn với đất nước và dân tộc, đặc biệt trong công cuộc khai hóa bằng Tủ sách Tinh Hoa của Nhà xuất bản Tri Thức mà ông là Giám đốc, Tổng biên tập, đưa đến cho người đọc những tri thức căn bản nhất của nhân loại mà chúng ta nhất thiết phải biết, hiểu, nếu muốn thật sự xây dựng một quốc gia văn minh, tiến bộ, cùng thiên hạ năm châu. Tôi vinh dự và tự hào là bạn thân của ông, đã cùng ông làm việc và tham gia các hoạt động xã hội trong nhiều năm nay.

Kỷ luật ông Chu Hảo thực chất là một hành động thực hiện chính sách ngu dân, kìm hãm nhân dân trong vòng tăm tối, để dễ lừa dối và đàn áp, vì quyền lợi ích kỷ của một đảng độc tài đang cướp quyền sống và phát triển của dân tộc. Kỷ luật ông Chu Hảo với những lý do đầy tính chất vu khống còn là hành vi có chủ tâm đánh vào những người trí thức yêu nước, có tài và có tâm, luôn hành động và phát ngôn theo lương tâm của mình. Việc làm thất nhân tâm này tất sẽ dẫn đến tình trạng “sĩ phu ngoảnh mặt”, hết sức nguy hiểm cho vận mệnh dân tộc.

Tôi vào Đảng Lao Động Việt Nam (nay là Đảng Cộng sản Việt Nam) từ năm 1956, đến nay đã 62 năm…

Từ nhiều năm qua, tôi nhận thấy Đảng ngày càng xa rời lý tưởng ban đầu của mình, “tự diễn biến” thành một tổ chức chuyên quyền, phản dân hại nước. Tôi không thể còn đứng trong một tổ chức như vậy”.

Vậy Nguyên Ngọc là ai? Tôi đã viết rất nhiều về Nguyên Ngọc, nay nhân chuyện Nguyên Ngọc cho “Chu Hảo có công lớn với đất nước và dân tộc, đặc biệt trong công cuộc khai hóa bằng Tủ sách Tinh Hoa”, nên tôi xin nhắc lại một ít về Nguyên Ngọc về những chuyện y như Chu Hảo, Nguyên Ngọc cũng đã có nhiều tư tưởng “khai hoá” lộn ngược!

***

Nguyên Ngọc từng giữ cương vị Bí thư Đảng Đoàn Hội Nhà Văn VN, với bản “Đề dẫn” cũng đã biết dẻo mồm hứa hẹn:

“Hôm nay, trong hội nghị này, chúng ta… với tư cách là những người cầm bút của Đảng, tức là những người vừa là những người chiến sĩ của Đảng trên mặt trận văn học, vừa là bộ phận tham mưu của Đảng trên mặt trận này, chúng ta nhận rõ hơn trách nhiệm của mình, cố gắng cùng nhau khắc phục những thiếu sót đó, đưa văn học ta tiến lên ngày càng ngang tầm nhiệm vụ của nó”.

Nhưng khi triển khai vào thực tế, giữa lời nói và việc làm của Nguyên Ngọc lại ngược nhau. Vì vậy Nguyên Ngọc đã bị “sa thải” rồi trở thành người bên lề. Nhưng vì xã hội Việt Nam trên con đường đổi mới, phát triển không tránh khỏi sự phân hóa về mọi mặt, kể cả sự phân hóa về chính trị, tư tưởng. Chính vậy Nguyên Ngọc vẫn có “đất dụng võ”, và với bọn hãnh tiến, cơ hội, đón gió, trở cờ, phản bội, những ý kiến, quan điểm chống phá của Nguyên Ngọc vẫn luôn được tung hô.

***

Khởi thủy là việc Nguyên Ngọc cho đăng những truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp miêu tả Vua Quang Trung như tay du côn và cho “Nguyễn Ánh mới là nòi vương giả”. Tiếp theo cả nước mừng vui trong ngày toàn thắng thì ông lại ca ngợi cuốn sách cho đó là “nỗi buồn”. Với cuốn “Bên thắng cuộc” của Huy Đức, nhân chứng sống của cả hai phía “bên thắng” và “bên thua” đều phản ứng chuyện Huy Đức xuyên tạc sự thật thì Nguyên Ngọc lại cho là: “rất trung thực”. Gần đây nhất, trên VietNam.net, trong bài Vì sao Phạm Xuân Ẩn không bị lộ? Nguyên Ngọc lại cho chúng ta trong chiến tranh đã nhìn sai về sự xâm lược, cho sự căm thù giặc là “không bình thường”; rồi cho dạy lịch sử không nên “bồi đắp chủ nghĩa yêu nước” nữa vì bị chính trị hóa và cũng không nên ca ngợi các Bà mẹ VN Anh hùng quá vì sẽ làm đau lòng các bà mẹ lính VNCH. Tôi đã viết, chỉ có một kẻ phản bội mới viết như Nguyên Ngọc mà thôi.

Trước tình trạng học sinh thi môn sử điểm kém, trên VietNam.net, Nguyên Ngọc viết:

“trong các môn học ở trường hiện nay, bị học sinh sinh viên chán nhất, ghét nhất… là môn sử và môn văn … Vì sao? … 

Thôi thì cho tôi nói thật vậy: vì đó là những môn bị chính trị hóa nhiều nhất, nặng nề nhất! …”

Ở đây Nguyên Ngọc thứ nhất đã hiểu sai về thực trạng ngành giáo dục, thứ hai Nguyên Ngọc cũng rất sai trái khi muốn “phi chính trị hóa” môn văn, môn sử thành trung tính, tức không còn thiện, ác, chính nghĩa, phi nghĩa nữa.

Thực chất việc học sinh chán học văn, sử, kể cả các môn xã hội khác đơn giản là vì học những môn đó ra trường khó kiếm việc làm, có kiếm được thì thu nhập cũng thấp. Vì vậy gần như hầu hết những học sinh khá, giỏi thường chú tâm học các môn tự nhiên để thi vào các trường khoa học kỹ thuật để lo cho tương lai. Không biết có phải vì vậy mà nhà văn, nhà báo bây giờ có nhiều người dốt quá không?

Như vậy Nguyên Ngọc cho học sinh chán học văn, sử do “bị chính trị hóa” là sai, là chính ông ta đã vu cáo chính trị!

***

Nếu không có tư tưởng thì việc học hỏi tư tưởng bên ngoài để truyền bá cũng là việc đáng quý. Phạm Xuân Nguyên viết về điều này của Nguyên Ngọc:

“Ông đã từ văn hóa nghệ thuật đến văn hóa tư tưởng… khi đất nước mở cửa hội nhập đòi hỏi phải có những trang bị hiểu biết về nhân loại, của nhân loại… Ông có một cơ bản tiếng Pháp vững, và trên hết là một lòng say mê đọc và truyền bá tri thức nhân loại cho đồng bào mình”.

Với khoa học công nghệ việc học hỏi tri thức nhân loại là tất yếu và bắt buộc, đơn giản là vì nếu không vậy thì nước ta có gì? Nhưng về khoa học xã hội và văn học nghệ thuật thì lại không như thế. Thế giới còn lâu mới là bình đẳng, vẫn còn ở đâu đó chân lý thuộc về kẻ mạnh. Các nước lớn vẫn muốn áp đặt khuôn mẫu của mình cho các nước nhỏ, vẫn muốn các nước nhỏ làm phên giậu cho mình. Với văn hóa nghệ thuật, quan niệm về cái hay, cái đẹp, cái tốt có những cái giống nhưng cũng có cái khác do thuần phong mỹ tục, môi trường sống và lịch sử mỗi nước mỗi khác nhau. Vì vậy người ta thường nói phải gạn đục khơi trong, chọn lựa những gì phù hợp, chọn những tinh hoa của thế giới là vì thế. Từ đó, cái quan trọng nhất là phải truyền đạt cho đúng. Mà cái công cụ chủ yếu là khả năng dịch thuật. Nhưng trước những vấn đề học thuật thì biết ngoại ngữ là chưa đủ; người ta còn cần một thứ quan trọng hơn, đó là nền tảng tri thức để hiểu, để dịch cho đúng.

Khi dịch cuốn Le Degré zéro de l'écriture suivi de Nouveaux essais critiques của Barthes là Độ không của lối viết, Nguyên Ngọc đã dịch sai l'écriture thành lối viết, trong khi Barthes quan niệm l'écriture chính là chiều cao sâu của tác phẩm, thể hiện sự dấn thân của nhà văn. Vì thế nên dịch l'écriture là “chữ nghĩa” bởi bản thân l'écriture cũng có nghĩa là “chữ viết”, còn thêm chữ “nghĩa” là “nghĩa lý” vào thành “nghĩa lý của câu chữ”, sẽ nói lên được sự dấn thân của nhà văn, đúng như sự định nghĩa l'écriture của Barthes.

Nhà văn cần phải dấn thân thì đúng rồi, nhưng dấn thân theo hướng nào mới là quan trọng; Nguyên Ngọc dấn thân vào cái ác, vào cái băng hoại, phản đạo lý, phản lịch sử v.v… thì dấn thân làm gỉ?

Nguyên Ngọc cũng dốt khi dịch câu của Kundera la sagesse de l’ambigui là sự hiền minh của tính nước đôi. Sagesse nghĩa Việt là trí tuệ, Nguyên Ngọc dịch là “sự hiền minh” thì không hợp, có vẻ “làm văn” quá. Sự hiền minh nói về khả năng nhận thức của các nhà hiền triết, đó là sự thấu suốt mang tính đạo lý, thiện đức vì trong cuộc sống có những sự thông thái mang tính ác. L’ambigui theo từ điển là sự mơ hồ. Mà sự mơ hồ thì hoàn toàn không phải là nước đôi. Sự mơ hồ chỉ cái chưa rõ ràng, còn nước đôi chỉ sự lưỡng lự giữa hai cái. Trong vật lý lượng tử, bản chất nhị nguyên sóng hạt của các hạt lượng tử cũng có thể gọi là tính nước đôi. Câu trên Kundera muốn nói về phẩm chất quan trọng nhất của tiểu thuyết, nhà văn phải thấy được cái mà người thường không thấy, tức những gì còn mơ hồ. Vì vậy la sagesse de l’ambigui nên dịch là sự hiểu biết về những điều mơ hồ thì đúng hơn.

Nhan đề cuốn L'Insoutenable légèreté de l'être cũng của Kundera, Nguyên Ngọc đã dịch là Nhẹ bồng cái kiếp nhân sinh.

L'Insoutenable légèreté dịch đúng là “sự nhẹ không thể chịu nổi”, ý này thể hiện sự e ngại của Kundera về sự biến mất cái tôi trong thế giới hiện đại mà con người ngày một sống chen chúc hơn. Nên Nguyên Ngọc dịch là Nhẹ bồng (bồng trong phiêu bồng) cũng sai, bởi nó chỉ sự phiêu du nhẹ nhàng, ngược với cái sự nhẹ không chịu nổi nói trên. Theo tôi để dịch thoát ý và Việt hóa nên dịch là Nhẹ bẫng phận người. Bởi nó chỉ số phận con người bị coi nhẹ như không có, rất sát với ý tứ của Kundera.

***

Kundera rất “mê” Hiện tượng học, Nguyên Ngọc lại rất mê (mụ) Kundera. Hiện tượng học không chỉ là “mốt” của nhóm “văn sĩ chuộng lạ” ở nước ta, mà ngay cả Kundera cũng từng lấy nó làm cơ sở triết lý cho văn chương của mình. Nếu Descartes cho sự tồn tại của con người là sự suy tư "Cogito, ergo sum" thì Hiện tượng học của Husserl còn đi xa hơn: “Cogito, ergo cogito cogitatum”. Nghĩa là suy tư về cái tôi khi nó suy tư về sự suy tư. Hiện tượng học có thể có ý nghĩa khi ta khuôn nó trong một phạm vi nghiên cứu riêng về phân tích tâm lý: trước cùng một sự vật hoặc sự việc, tùy theo từng người, sẽ “tự sinh” các cảm nhận khác nhau. Nó có thể rất có ích cho các nhà văn xây dựng chiều sâu tâm trạng, thế giới tinh thần phong phú của nhân vật. Nhưng coi nó là triết học cao hơn cả duy tâm, duy vật, coi ý thức của cái tôi là nguyên lý cao nhất của nhận thức thì không phải. Chủ nghĩa Hiện sinh ra đời sau Hiện tượng học đã chịu ảnh hưởng nhiều từ nó. Đó là một chủ nghĩa đề cao cái tôi, cái hiện sống, cho con người không phải chịu ràng buộc bởi tự nhiên cũng như xã hội. Khi cực đoan, một số người đã đua nhau sống theo bản năng, tự nhiên chủ nghĩa, có thời thanh niên ở một số nước phương Tây đã đua nhau để nguyên râu tóc, lũ lượt kéo nhau lên rừng sống bằng rau trái, tự nhiên khỏa thân, tự do chung chạ v.v… Sau nữa, Chủ nghĩa Thực dụng ra đời cũng dựa trên cái Tôi “Không có cái gì gọi là chân lý khách quan mà chỉ có chân lý của cái tôi. Chỉ có cái gì có lợi cho tôi sẽ là chân lý”!

Trong lĩnh vực tri thức cao sâu, người ta cũng ham của lạ, cũng chạy theo những khái niệm lấp lánh, kêu beng beng của nước ngoài, nhưng thực chất chẳng hiểu gì về chúng. Nguyên Ngọc chính là người trong số đó.

Vì mê mụ vọng ngoại như thể, Nguyên Ngọc luôn ủng hộ, ca ngợi những tác giả, tác phẩm đề cao cái tôi chủ quan, dù là cực đoan, lập dị, lộn ngược, thậm chí phản động. Trong một bài trả lời phỏng vấn trên VietnamNet, Nguyên Ngọc viết:

“…Dân chủ không phải là cái đem cho, dân chủ đem cho thì không phải là dân chủ, dân chủ là giúp cho người ta vùng lên tự giải phóng. Hơn ở đâu hết, trong Giáo Dục điều ấy càng rõ và thiết yếu”.

Một người luôn phản bác sự “chính trị hóa” vậy mà ở đây khi bàn về giáo dục Nguyên Ngọc cũng lại tranh thủ tuyên truyền chính trị cho con đường “đấu tranh” của mình, với những ý khiên cưỡng có tính kích động. Bản thân ông thời gian gần đây luôn ủng hộ những hành động viết bậy, nói bậy, quấy rối làm càn và cho đó là dân chủ thì với những ý trên, chẳng khác gì ông ta đã đi gieo mầm phản loạn độc hại, nguy hiểm trong tâm trí trong sáng của các em học sinh. Thực tế ông đã bênh Nhã Thuyên, một giáo viên ở Trường Đại học Sư Phạm Hà Nội nhưng lại làm luận văn thạc sĩ ca ngợi thơ của nhóm Mở miệng, một thứ “thơ mất dậy”! Ông cũng có tên trong danh sách 144 vị trí thức mà tôi gọi là “trí thức bầy đàn” đã ký tên ủng hộ cô sinh viên Phương Uyên cùng Nguyên Kha rải truyền đơn chống phá Nhà nước và cờ VNCH; chế tạo chất nổ dự định sẽ cho nổ tượng đài Hồ Chí Minh ở Cần Thơ!

Một người như Nguyên Ngọc lại làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị một trường đại học (Phan Châu Trinh, Quảng Nam) thì sợ thật!

Cái danh “nhà tư tưởng” của Nguyên Ngọc thực chất là tư tưởng chống đối, quấy rối, bôi đen, lộn ngược; nói gọn như ngày xưa là “tư tưởng phản động”!

NHỮNG PHÁT NGÔN SỐC VỀ VỤ ĐỒNG TÂM CỦA ĐẠI BIỂU DƯƠNG TRUNG QUỐC TẠI DIỄN ĐÀN QUỐC HỘI


Theo lời nhà báo Chí Hiếu trong bài "Ông Dương Trung Quốc: ‘Chuyện cụ Kình Đồng Tâm, đủ sức trả lời sao im lặng?' đăng trên Thanh Niên (xem ảnh) thì sáng nay 26/10/2018, tại phiên thảo luận tại hội trường Quốc hội về kinh tế - xã hội, ĐB Dương Trung Quốc đã lại một lần nữa xới lại vụ Đồng Tâm. Có lẽ ông nghị này đang muốn thu hút hơn nữa sự chú ý của dư luận. Vì phát biểu của ông, Đồng Tâm có lẽ lại dậy sóng.

Có vẻ như ông Dương Trung Quốc muốn mượn diễn đàn Quốc hội để chuyển tải ý đồ của đám chống phá Kình Công (?) và hâm nóng lại vụ việc, gây bất ổn cho Hà Nội.

Ông Quốc nhắc lại câu hỏi mà ông từng đặt ra trên diễn đàn Quốc hội 1 năm trước, đó là sự việc "cụ Lê Đình Kình ở Đồng Tâm hơn 80 tuổi tự làm gãy chân mình" là đúng thật không?, ông Quốc cho hay, "rất nhiều cử tri tiếp tục hỏi ông về điều này. Theo ông Quốc, nếu đó là kết luận thì cụ Kình sẽ mắc tội nặng là vu khống công an. Nhưng thực tế là đến hôm nay vẫn không ai trả lời chuyện đó.".

Đây là câu hỏi mà ông Quốc đã hỏi trong phiên thảo luận sáng 2/11/2017, khi nhắc lại sự việc xảy ra tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội, trong đó có nội dung khẳng định công an đánh dân và bắt dân sai luật. 

Nguyên văn phát biểu của ông Dương Trung Quốc như sau:

"Chúng tôi tán thành thượng tôn pháp luật, phải xử lý đến cùng. Chúng ta đã khởi tố người dân Đồng Tâm vi phạm nhưng cho đến nay những cán bộ công an đánh dân, bắt dân sai luật vẫn đứng ngoài pháp luật. và việc cụ Lê Đình Kình ở Đồng Tâm hơn 80 tuổi tự làm gãy chân mình là đúng thật không? Điều này gây bức xúc cho người dân".

Ở đây có 2 nội dung cần làm rõ: (1) có hay không chuyện công an đánh dân, và (2) có hay không chuyện công an Hà Nội bắt dân sai luật?

Phát biểu của ĐB Dương Trung Quốc đã ngay lập tức gây phản ứng. Các thế lực chống phá đất nước căn cứ vào lời ông Quốc để ra sức bêu riếu hình ảnh đất nước trên các phương tiện truyền thông, báo chí và mạng xã hội. 

Nhận thấy đây là sự việc nghiêm trọng, ảnh hưởng đến uy tín, niềm tin của người dân đối với chế độ, với ngành công an, nên blog Tre Làng đã có bài yêu cầu ĐB Dương Trung Quốc cung cấp chứng cứ cho cử tri, chỉ rõ cán bộ công an nào "đánh dân, bắt dân sai luật" để điều ta xử lý trước pháp luật. Bên cạnh blog Tre Làng, một loạt các blog khác cũng lên tiếng yêu cầu ông Quốc cung cấp chứng cứ cụ thể, đồng thời nêu rõ, nếu ông Dương Trung quốc phát ngôn bừa bãi, họ sẽ yêu cầu Quốc hội bãi miễn tư cách đại biểu của ông và sẽ kiện ông ra tòa về tội vu khống lực lượng công an. 

Tôi không rõ ông Dương Trung Quốc quên hay cố tình quên rằng, câu hỏi của ông đã được trả lời từ năm ngoái, ngay tại diễn đàn này. Xin nhắc lại, ngày 7/11/2017, tại phiên thảo luận tại hội trường, ĐB Đào Thanh Hải, PGĐ Công an TP Hà Nội đã trả lời những băn khoăn của ĐB Dương Trung Quốc, trong đó khẳng định không có chuyện công an đánh dân, không có việc công an đánh gãy chân ông Lê Đình Kình.

PGĐ Công an TP Hà Nội cho biết, sau khi xảy ra vụ việc Bộ Công an đã rất nghiêm túc thành lập đoàn thanh tra do Thứ trưởng Bộ Công an làm trưởng đoàn. Quá trình thanh tra cũng đã kiểm tra rất kỹ toàn bộ quy trình công tác, chấp hành pháp luật, thực thi pháp luật của Công an TP Hà Nội. Nội dung kết luận thanh tra nêu rõ, khi cơ quan điều tra tiến hành bắt ông Lê Đình Kình, gia đình ông Kình đã xông vào chống lại lực lượng thi hành nhiệm vụ. Quá trình giằng co giữa 2 bên đã dẫn đến việc ông Lê Đình Kình bị gãy chân. 

Ông Hải cũng cho biết, sau vụ việc này, ông Lê Đình Kình đã tố giác 1 cán bộ công an đã đánh ông gãy chân. Tuy nhiên, qua kiểm tra qua các video thì cán bộ công an này không hề tham gia vào việc bắt giữ nói trên. Nếu ông Dương Trung Quốc muốn biết cụ thể, xin mời ông xem lại toàn bộ video do người dân quay tại Đồng Tâm.

Nhiều người dân chứng kiến vụ việc cho biết, quá trình thực hiện lệnh bắt, ông Kình đã bị đưa lên xe, nhưng con cháu của ông đã xông vào tấn công lại lực lượng công an, đồng thời cố gắng lôi ông xuống. Việc cố gắng kéo, giật ông từ xe ô tô xuống đất đã vô tình làm ông Kình rơi xuống đất, dẫn đến rạn/gãy cổ xương đùi. Nếu công an cố tình đánh ông Kình, thì không thể có vết rạn cổ xương đùi tận trên bẹn của ông được.

Như vậy nội dung thứ (1) đã rõ, ông Dương Trung Quốc đã phát ngôn sai sự thật gây ảnh hưởng tiêu cực tới hình ảnh chính quyền và công an Hà Nội. 

Nội dung thứ (2) cần ông Dương Trung Quốc giải đáp, có hay không chuyện "công an bắt dân sai luật" như ông khẳng định tại nghị trường. 

Cử tri chúng tôi mong muốn rằng, hành vi "bắt dân sai luật" cũng cần phải bị xử lý nghiêm minh trước pháp luật. Chúng tôi cũng hi vọng rằng, đại biểu Quốc đưa ra được chứng cứ để không mang tiếng là phát ngôn bừa bãi, sai sự thật.

****

Tiện đây cũng xin nhắc lại, trong phiên thảo luận sáng 2/11/2017, ĐB Dương Trung Quốc phát biểu rất bừa bãi, xin trích nguyên văn:

"Tôi xin trân trọng cảm ơn Thủ tướng. Trong bức thư đó, tôi có nêu một vấn đề, câu hỏi mà các cử tri đã nhờ tôi: “Tại sao lực lượng tinh nhuệ nhất, được đào tạo huấn luyện trang bị tốt nhất lại lại bị bắt giữ như cách nói của cơ quan có trách nhiệm.

Câu trả lời duy nhất đó là vị họ vẫn giữ được phẩm chất của người công an nhân dân, họ không coi nhân dân là kẻ thù và họ chấp nhận giải pháp như vậy. Tôi đã chứng kiến người dân, những người bị giữ chia tay nhau. Tôi không biết đến thời điểm này TP Hà Nội đã thanh toán tiền cơm cho họ chưa? Họ đã bỏ tiền túi ra nuôi dưỡng anh em, con cháu ở nhà cũng không được chăm lo như thế.

Vậy mà chúng ta thấy xử lý như thế nào? Chúng tôi tán thành thượng tôn pháp luật, phải xử lý đến cùng. Chúng ta đã khởi tố người dân Đồng Tâm vi phạm nhưng cho đến nay những cán bộ công an đánh dân, bắt dân sai luật vẫn đứng ngoài pháp luật. Điều này gây bức xúc cho người dân.

Và hơn nữa những cơ quan thực thi pháp luật kêu gọi những người liên quan đến việc bắt giữ ấy ra đầu thú. Dùng chữ “đầu thú” là không ổn? Chúng ta mất đi ngôn ngữ để đối thoại với dân rồi sao? Vì ai cũng có thể hình dung rằng, để bắt và giữ được lực lượng ấy chắc chắn không phải số ít người kích động mà hàng trăm, nghìn người gồm cả phụ nữ, bà già, trẻ em... Tại sao không xuống với dân, gặp và nghe dân để có hướng xử lý. Thượng tôn pháp luật suy cho cùng không phải để bắt bớ mà là củng cố lòng tin".

Xin được thực hiện quyền được mở miệng theo cách nói của cụ Hồ để nói với ông Dương Trung Quốc. 

1. Tôi chắc chắn rằng, vì đại sự nên 1 phần sự thật, những góc khuất bên trong câu chuyện các chiến sĩ công an bị "người dân Đồng Tâm" bắt làm con tin, bị giam giữ trái pháp luật, và được đối xử "tử tế" như thế nào nhiều người sẽ không biết. 

Theo ông Dương Trung Quốc thì những kẻ vi phạm pháp luật ở Đồng Tâm đã đối xử với các con tin rất tốt, không dùng ghế phang làm anh Mạnh tuyên giáo bị gẫy xương sườn; không tẩm xăng dọa đốt; không lột bỏ quần áo các cháu CSCĐ rồi dùng xích chó xích 2 trong 1; hàng đêm không cho người bịt khẩu trang vào tra tấn các cháu CSCĐ; và trước khi thả, người dân Đồng Tâm đã tốt đến mức không bắt các con tin viết cam kết xác nhận sự tử tế nơi bà con. 

Và đây, xin mời ông Dương Trung Quốc xem màn hạ nhục CSCĐ trên Youtube để thấy sự tử tế của "người dân Đồng Tâm":


Hoặc:


Ông Quốc là đại biểu Quốc hội, sao không trực tiếp gặp các cán bộ, chiến sĩ công an ấy để hỏi xem họ được người dân đối xử ra sao? Xin mách ông 2 địa chỉ dễ tìm thôi: (1) anh Phó trưởng công an huyện và (2) anh Mạnh ở ban tuyên giáo huyện ủy Mỹ Đức để biết sự thật trước khi phát biểu.

2. Tôi không hiểu ông Quốc lấy lý lẽ gì để nói: "Tôi không biết đến thời điểm này TP Hà Nội đã thanh toán tiền cơm cho họ chưa? Họ đã bỏ tiền túi ra nuôi dưỡng anh em, con cháu ở nhà cũng không được chăm lo như thế".

Xin hỏi: Có chính quyền nào phải đi thanh toán tiền ăn, tiền "đối xử tử tế" cho những kẻ bắt giữ người của họ trái pháp luật không?

Nói như ông thì trong cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc 1979, hàng trăm tù binh của ta bị bắt, đưa về Trung Quốc, sau này được thả thì chúng ta cũng phải sang thanh toán và cảm ơn họ à?

3. Ông Dương Trung Quốc nói: "Chúng tôi tán thành thượng tôn pháp luật, phải xử lý đến cùng. Chúng ta đã khởi tố người dân Đồng Tâm vi phạm nhưng cho đến nay những cán bộ công an đánh dân, bắt dân sai luật vẫn đứng ngoài pháp luật. Điều này gây bức xúc cho người dân".

Ông Dương Trung Quốc là đại biểu Quốc Hội thì rõ là miệng có gang có thép, lời nói của ông đại diện cho tiếng nói của các cử tri và là phát ngôn chính thống với chứng cứ rõ ràng. Xin ông chỉ rõ cán bộ công an nào "đánh dân, bắt dân sai luật", đồng thời cung cấp cho cử tri chúng tôi chúng cứ chứng minh điều đó để xử lý trước pháp luật. Bằng không, chúng tôi sẽ đề nghị với Quốc hội bãi miễn tư cách đại biểu của ông và sẽ kiện ông ra tòa về tội vu khống, phỉ báng lực lượng công an.